XĂM MÌNH: TẬP TỤC CỔ XƯA CỦA CHA ÔNG
Xăm mình là một trong những tục cổ nhất, tồn tại lâu nhất ở Việt Nam và phát triển mạnh vào thời nhà Trần.
Người Việt cổ từ 2000 – 3000 năm trước đã có tục xăm hình những con thủy quái (rồng, rắn..) lên bụng, ngực, lưng, chân, tay…. Tương truyền, thuở xa xưa con người lặn lội vùng sông nước kiếm ăn, nên xăm hình lên người để không bị thủy quái làm hại và hòa nhập với động vật ở dưới nước, từ đó mới săn bắt được chúng. Đây cũng được coi là tục lệ cổ xưa và lâu đời nhất của dân tộc ta.
Đặc biệt là vào thời nhà Trần, từ vua quan cho tới thần dân ai cũng thích xăm hình vào người và đối với những người trong hoàng tộc, phục dịch trong triều đình buộc phải xăm hình lên thân thể, coi đó như là một luật lệ phải thi hành.
Theo sử liệu, để tỏ rõ ý chí quyết tiêu diệt giặc ngoại xâm, bảo vệ giang sơn xã tắc, năm 1285, quan quân nhà Trần tất thảy đều xăm lên cánh tay hai chữ “Sát Thát” (giết quân Thát Đát, tức quân Mông Cổ)
Không dừng ở đó, những thành viên thuộc đội quân Thánh Dực bảo vệ xa giá thì xăm lên trán ba chữ Thiên Tử Quân (Quân đội Thiên Tử), hay dân chúng thì thường xăm lên bụng những chữ “Nghĩa dĩ quyên khu, hình vu báo quốc” (Vì nghĩa đền thân, báo đền ơn nước) thể hiện tinh thần thượng võ, bảo vệ lẽ phải cũng như sự biết ơn của nhân dân đối với những đấng bề trên.
Ngày nay xăm mình còn là một cách làm đẹp đầy nghệ thuật, lưu giữ những kỉ niệm trên da và đôi khi là dùng hình xăm thay thế cho một vết sẹo xấu. Những tấm hình in trên da mang theo sự mạnh mẽ và dũng cảm của người xăm khi họ đã dành ra hàng giờ đồng hồ trải qua những cơn châm chích tựa như “kiến cắn” và khá nhiều ngày cần chăm sóc cẩn thận cho hình xăm. Để thành phẩm cuối được đẹp và hoàn hảo nhất.